CON TRAI CŨNG CẦN PHẢI KHÓC
Bỗng một ngày, tất cả mọi người nhìn bạn ái ngại, họ gượg cười chào hỏi qua loa và rỉ tai nhau khe khẽ: “Nó bị điên.”
Có thể bạn sẽ gào ầm lên với bọn họ bởi vì bạn hoàn toàn bìh thườg, nhưg nó thì k thể làm thế. Nó chỉ có thể im lặg một mìh. Khi mọi thứ tốt đẹp bỗg dưg biến mất trước mắt, bạn cần fải lấy lại thăg bằg theo cách nào đó. Sự chêh vêh, hụt hẫg khiến bạn trở nên hoảg sợ hoặc trốn tráh bằg một thái độ bất cần. Nhưg nếu có người thật-sự-hiểu và lặg im bên cạh bạn, dù muốn “nổi lọan” thì bản vẫn chẳg thể, bởi bạn sợ người ấy sẽ “đau”. Nó k biết fải ra sao nếu bên cạh k có Như…
Vừa bước đến cửa phòg giám thị, nó đã nghe tiếg Thàh - kẻ mà nó vừa tặg một quả đấm, đag phân bua, giọg tỏ vẻ cực kì bức xúc:
- Vũ đáh em chẳg vì một lí do j cả, đơn jản là bạn ấy bị tâm thần. Cả lớp chẳg ai muốn ngồi gần Vũ, bạn ấy đến lớp chỉ với việc duy nhất là ngồi lặg im và sẵg sàg đáh bạn bè… Thật đág sợ!
Sau một phút im lặg, giọg cô Nhug chủ nhiệm khẽ khàg:
- Cô cũg thấy bất ổn. Nhìu lúc đứg bên cạh, cô thấy Vũ gần như k viết đc chữ, bàn tay run bần bật và hàm răg cứ lập cập, nhưg hỏi mãi Vũ chẳg nói với cô điều j.
Nó tựa hẳg lưg vào tườg và nhìn xuốg hai bàn tay mìh. Đúg là nó đag run, kể cả khi k fải cầm bút như lúc này. Nếu đó là một trog nhữg bỉu hiện của bệh tâm thần thì đúg là nó đág thươg thật.
Thầy giám thị vỗ vỗ tay lên bàn quả quyết:
- Tôi thì thấy bất ổn lâu rồi, lần này nhất địh chúg ta fải mời phụ huyh e Vũ. Mà sao jờ này Vũ còn chưa đến nhỉ?
Nó mỉm cười ngoài hàh lag. Nó sẽ k bao jờ vào, sẽ k jải thik bất cứ điều j cả. Khi tất cả nhận địh tih thần của nó có vẫn đề thì việc k nghe theo lời của bất cứ ai cũg trở nên bìh thườg lắm. Nó đag địh bước đi thì tiếg nhỏ Như lớp trưởg run run nhưg rất quả quyết:
- Thưa thấy cô! Hành độg của Vũ ngày hôm nay là do tự vệ, vì khôg kiềm đc tức jận vì bị các bạn xem thườg, trêu trọc…Bạn ấy chẳg quậy phá ai cả. Việc cô nhìn thấy Vũ tay và miệg run là do bạn ấy uốg quá nhìu cà phê, mất ngủ và mệt mõi. Nếu bây jờ thấy cô mời phụ huynh bạn ấy lên thì chỉ làm tìh hìh của Vũ thêm tệ hơn.
Tiếp theo lời của Như là sự phản biện của Thành và ý kiến bàn luận của thầy cô râm ran, nhưg nó khôg còn nghe j cả. Nó bước xuốg cầu thag, nhàn tản ra về. Nó khôg biện mih lời nào cả, nhưg đúg là nó chẳg hối tiếc vì đã đấm một cái vào miệg Thành, khiến cậu ta ngã sõng soài và cái bìh hoa của lớp trên tay cũg rơi bể tan tành. Tất cả chỉ vì cậu ta khiu khích. Nó nghe rõ tiếg Thành cười khi nó vừa đi khỏi cửa lớp: “Chưa biết chừg vài ngày nữa lớp mìh sẽ có một gã điên xé toạt quần áo chạy nhảy khắp trườg…”. Chỉ nghe có thế đã đủ cho nó quay lại tặg cậu bạn ngồi bàn sau một cú đâm. Điều nó lo lắg, lại chíh là ánh mắt hoảg sợ của Như, nhưg rất nhah sau đó nó im lặg way đi. Từ lâu rồi nó khôg nói lời nào với Như, với tất cả bạn bè, nhưg Như vẫn hỉu nó hết thảy.
Bằg tất cả nước mắt, mẹ ép nó phải đi thăm một người bạn đag làm việc tại một bệh viện Tâm thần với mẹ. Nó biết, đó là khi mẹ tin chc nó có vẫn đề về thần kinh, mẹ tìm mọi cách đưa nó đi khám. Nhưg khi ôg bác sĩ đụg vào người, ngay lập tức nó hất phắc và bỏ ra ngoài. Ngồi bìh thản ngay chiếc ghế ngoài cửa phòg, nó nghe rõ tiếg vị bác sĩ nói với mẹ:
- Tôi chẳg dám chc chắn điều gì vì vẫn chưa khám đc cho cháu, nhưg tôi khuyên chị hãy tạm thu xếp việc học hành của cháu. Chúg ta fải bỏ 1 khoảg thời jan kha khá để cháu được bìh ổn. Ít nhất hãy cho cháu ngừg học một năm, kể từ ngày hôm nay.
Nó huýt sáo, bước lang thang ra khỏi sân bệnh viện. Vài bệnh nhân tâm thần gần đấy đang nhìn ngó nó dáo dát mỉm cười & chào hỏi với một thái độ hồ hởi như những đứa trẻ nhìn thấy bạn. Họ biết là nó cũng sắp vào đây như họ? Không phải thế, nó hoàn toàn bình thường, chỉ là nó không biết cách diễn đạt suy nghĩ của mình cho mọi người hiểu. Nó không muốn & cũng không cần làm chuyện ấy.
Mọi việc trở nên tồi tệ khi buổi tối hôm ấy, đã vui mừng biết bao nhiêu vì ba vừa trở về sau chuyến công tác hơn hai năm bên Nga. Lúc từ trường trở về, đang định hét toáng gọi ba ngay ngoài cửa thì tiếng gào thét của mẹ gần như vỡ tung cả căn nhà đã khiến nó chết sững:
- Ông ở với người ta bao năm nay, tôi phải dối con, dối họ hàng, làng xóm là ông đi công tác... Vậy mà ông còn trở về đây đòi chia tài sản, ông nghỉ mình là ai?
Ba đập bàn quát lớn:
- Bà cũng sấp lấy gã quản lí rồi còn giấu gíêm làm gì? Rồi thì thằng Vũ cũng cũng về với tôi, căn nhà này chẳng lẽ để cho bà xây tổ quyên ương mới à?
Không thể tin vào tai mình. Vỏ bọc một gia đình trí thức , có cuộc sống vui vẻ & hạnh phúc đã bị bóc trần. Từ lâu rồi , ba đã đi "công tác" trong một gia đình của riêng ba ở nơi nào đó quanh thành phố này. Trong khi nó trưng bày khắp phòng & khoe với món bạn những món quà ba gửi từ... Nga.
Còn mẹ, cái nhà hàng mẹ làm ăn bao năm nay nhưng rất ít cho nó lui tới đã có vấn đề từ bao giờ. Nó chỉ biết chú quản lí đã có mặt từ lâu lắm rồi, chú ấy vẫn tới nhà nó với vai trò "người bạn thân từ thời trung học" tất cả là sự dối gạt & nó đã tinh tưởng hết thảy. Nó lầm lủi bỏ ra ngoài, ba mẹ không hề hay biết vẫn to tiếng với nhau.
NÓ chạy sang nhà Phú đen, thằng bạn thân nhất & rủ Phú đi dạo lòng vòng. Sẵn chiếc xe ba Phú đang cấm khoá để trong sân, Phú hiểu nói rất bức bối nên lặng im ngồi sau lưng nói & phóng vức đi, dù lúc ấy nói vẫn chưa đủ tuổi thi bằng lái.
Đường vắng hoe vì trời đang đổ mưa tầm tả, thằng bạn ngồi sau vẫn im lặng. Đó là cách duy nhất Phú thể hiện sự chia sẻ. Nó phóng gần hết ga, xe lao nhanh trong mưa. Đến ngã ba một chiếc xe tải nhỏ bẻ quặt tay lái, nó thắng gấp nhưng chiếc xe trượt bánh, nó bị quăng vào lùm cỏ ven đường, chảy máu trầy xước nhưng không bị thương tích nhiều.
Nó quay vội sang tìm thằng Phú, Phú nằm im lìm ngay dưới chân cột điện, một vệt máu chảy xuống từ thân cột điện. nó gào khản cổ nhưng chẳng bao giờ thằng Phú tỉnh dậy, Phú vẫn im lặng nhìn ngắm sự gào thét tuyệt vọng của nó. Sau đó thì nó không còn biết gì nữa, dù không bị thương tích nặng & cũng chẳng ngất xỉu. Nói lặng im với nỗi dày vò vì cái chết của thằng bạn.
Người lớn bàn bạc, giải quyết vụ tai nạn mà không cần bất cứ lời nào từ Nó. Bởi vì những ngày sau ấy Nó đã không thể nói lời nào. Thằng Phú tội nghiệp, thằng bạn luôn im lặng bên cạnh Nói đã không bao giờ có thể đến lớp, cùng chơi bóng & cùng lang thang khắp thành phố với Nói. Phú cũng không thể tranh giành nhỏ lớp trưởng của nó. Chỉ là mình nó với tất cả mọi sự đơn độc.....
Mọi người cho rằng nó bị shock nặng sau vụ tai nạn, khi chính mắt mình nhìn đứa bạn thân nhất qua đời. Có người lại nghĩ nó bị ngã nên... chạm thần kinh... Chẳng ai nghĩ một thằng con trai 17 tuổi đang đau khổ đến mụ mẫm. nó không muốn đến lớp, không muốn đi trên con đường quen thuộc, không muốn trở về ngôi nhà, không muốn nhìn thấy cả Như... Tất cả đều có hình ảnh của Phú, lặng im........
Nó sẽ ngưng việc học theo ý mẹ, thầy cô, bạn bè... dù nó chẳng bị điên tẹo nào. Nó cũng sẽ vào bệnh viện, vì đó là nơi duy nhất Phú chưa bao giờ đặt chân đến.
Đáng lẽ Nó không cần phải lên lớp, bởi mẹ đã giải quyết tất cả. Nhưng Nó muốn nhìn thấy hình ảnh Như: Lúc nhỏ ấy với với lên góc trên cùng của cái bảng đen để ghi sĩ số, lúc Như hào hứng thông báo điều gì đó trước giờ vào lớp, cả lúc cặm cụi đọc bài hay cái thói quen thường ngó đầu qua cửa sổ ngắm nhìn vườn hoa trong sân trường... Nó muốn mang theo hình ành thân quen ấy vào bệnh viện. Nó cũng muốn mang theo hình ảnh của tẩt tất cả các bạn, của thầy cô, thậm chí cả thằng Thành luôn đối đầu với Nó.
Ngay khi bước chân qua cổng trường, Nó đã nhìn thấy Như đang đứng lặng lẽ ngoài lan can, ngay trước cửa lớp học như chờ đợi ai đó. Dù cổng trường tấp nập nhưng nhỏ ấy nhìn vẫn nhìn thấy Nó rất nhanh, Nó hoản hốt quay lại. Sẻ thôi không phải nhìn Như nữa, Nó sẽ không đến lớp. Nó sải bước thật nhanh, không hay biết gần Như đang tất tả chạy theo sau.
Khi đã bắt kịp Nó, Như vẫn lặng lẽ phía sau & cái cảm giác có ai đó rất gần khiến Nó quay lại. Mắt Như đỏ hoe vì khóc nhiều & đó là đièư khiến Nó sững sờ. Học cùng với nhau từ hồi lớp 6, nhưng chưa khi nào Nó thấy Như khóc ngoại trừ lần Phú mất, mà lần ấy mắt Như cũng không sưng mọng như thế này.
Đứng xoay người, đối diện với Như, Nó nhìn nhỏ bạn chăm chú, vẫn chẳng thể thốt lên một lời. Giọng Như gần như vỡ oà:
- Vũ không nói cũng chẳng sao, nhưng hãy khóc nếu Vũ thấy đau. Làm ơn, đừng cố gắng chịu đựng...
Lòng nặng trĩu, Nó quay lưng bỏ đi. một lần nữa giọng Như lạt hẳn:
- Tại sao Vũ lại như thế? Như rất buồn vì Phú ra đi, nhưng Như sẽ không thể chịu nổi nếu Vũ từ bỏ tất cả...
Như ngồi xuống, ôm mặt khóc nức nở. Nó nhớ lại bộ ba thân thiết: Nó, Như, Phú. Nhưng bây giờ chỉ còn lại hai đứa. Nó vẫn muốn bỏ đi nhưng bước chân bỗng ngập ngừng. Nó quay lại. Ngồi cạnh Như, lặng im nghe nhỏ khóc thút thít. Phút chốc, Nó nghe sống mũi mình ướt ướt & miệng mằn mặn. Như ngước mặt lên, bàn tay nhỏ ấy nắm lấy tay nó:
- Vũ à... con trai cũng cần phải khóc khi đau...
Như và Nó cứ ngồi như thế rất lâu, ngay trên vỉa hè & lặng lẽ khóc. Sau tất cả những gì xảy ra, lần đầu tiên Nó chảy nước mắt. Nó nói với Như rằng Nó đã rất hối hận, rất buồn... và Như đã lặng im lắng nghe bằng tình yêu thương thực sự.
Bây giờ thì Nó tin những lời Như nói: Nó phải bắt đầư cuộc sống mới, cuộc sống không bị dày vò bởi hối hận buồn đau. Chỉ khi Nó tha thứ cho cha mẹ & đón nhận sự tha thứ từ Phú, Nó mới có thể tiếp tục cuộc sống một cách trọn vẹn...
Cảm giác có một người thân thực sự bên cạnh trong khoảnh khắc nhất định này, đối với Nó đã đủ cho tất cả.